Truyện thơ tiễn dặn người yêu

     

Trong kho báu văn học tập dân gian của người dân thái lan Tây Bắc, truyện thơ “Xống chụ xon xao” (Tiễn dặn tín đồ yêu) bao gồm một địa điểm xứng đáng. Với tất cả thế hệ người thái lan Tây Bắc, “Xống chụ xon xao” là quyển sách quí độc nhất trong đều quyển sách quí! Theo các nhà nghiên cứu: “Tiễn dặn fan yêu” là một trong những kiệt tác thẩm mỹ và nghệ thuật dân gian có mức giá trị nhân đạo sâu sắc”, là truyện thơ hay duy nhất trong kho tàng truyện thơ của những dân tộc không nhiều người, một tác phẩm phệ trong nền văn học tập Việt Nam.

Bạn đang xem: Truyện thơ tiễn dặn người yêu


*

Tiễn dặn bạn yêu” là một trong những kiệt tác thẩm mỹ dân gian có mức giá trị nhân đạo sâu sắc”.


Truyện thơ “Xống chụ xon xao” được giữ hành bởi những phiên bản chép tay ở mọi vùng Tây Bắc: Nghĩa Lộ, tô La, Lai Châu... Bản do Mạc Phi sưu tầm cùng ấn hành năm 1960 gồm độ dài 1846 câu.

“Xống chụ xon xao” là một câu chuyện tình nói về song trai gái khi còn là nhì bào thai, bọn họ biết nhau từ vào bụng mẹ, hai fan sinh ra gần như là một giờ, một ngày với ở cùng một bản, chúng ta yêu nhau tự thuở ấu thơ: “Yêu nhau tự thuở new ra đời/Trao duyên gởi nghĩa từ bỏ hồi còn thơ”. Khủng lên đôi trẻ “Đã mến nhau quyết mang nhau”. Cánh mày râu trai hăm hở tậu lễ vật mang đến nhà tình nhân để xin cưới, nguyện sẽ có tác dụng rể ngoan, “xin làm cho gà gô, tếch cổ trơn”. Nhưng cha mẹ nàng gạt phăng đi vì chê nam nhi trai nghèo khổ. Bố mẹ nàng nghiền gả bạn nữ cho một gã đàn ông nhà giàu cơ mà xấu xí. Oái ăm nắm khi “Mẹ phụ thân ưng gả khi em còn trên nương/Khi em còn đang ngoài ruộng”.

Nàng “nhắm mắt đưa chân“ nhận fan mẹ cha ép gả về sinh sống “rể ngoài” trong trái tim trạng cực kì đau khổ, nhưng mà vẫn nuôi một mong muốn mong manh, con trai trai sẽ có được cách đổi khác số phận. Nam giới trai ra đi làm việc ăn xa, với một niềm hy vọng: “Bạc mười nén anh sẽ chuộc em về/Vải năm trăm anh sẽ dỡ em ra”.

Ác nghiệt thay, thời hạn trôi đi, “bảy mùa cá cộng đồng trôi xuôi”, người kia hết có tác dụng “rể ngoài” rồi “rể trong”, chàng trai vẫn cuối trời thăm thẳm. Khi nữ giới đành chuyển chân làm theo ý mẹ phụ thân “cho bé về công ty chồng” thì con trai trai trở về, “đành nhìn tình nhân bước về bên chồng”. đại trượng phu trai không quản nguy hiểm chạy theo fan yêu, cuộc tiễn dặn của hai bạn trẻ tình khi âu sầu tột cùng, khi đầy phấn khích. Khi cô nàng bị ck hắt hủi, đánh đập, đại trượng phu trai vẫn sinh hoạt lại để an ủi, chăm lo thuốc thang. Bọn họ vẫn son fe thề nguyền: “Không rước được nhau mùa hạ, ta vẫn lấy nhau mùa đông/Không rước được nhau thời trẻ, ta đã lấy nhau khi góa bụa về già”.

Xem thêm: Du Lịch Thổ Nhĩ Kỳ - Có Hấp Dẫn Như Lời Đồn

Cô gái bị nhà chồng ghẻ lạnh: “Khi không lấy nhau người vồ vập/Khi chưa đón về tín đồ xun xoe”. Khi sẽ là dâu thì “dâu ơi xuống sàn ăn uống cám”, rồi còn bị chồng đánh đập, ở đầu cuối bị nhà ông xã đuổi về. Người vợ lại bị xuất bán cho nhà quan. Lần này nữ rơi vào hoàn cảnh bi phẫn bội phần, mang đến nỗi “ngẩn ngơ hậu đậu dại” với bị đem ra chợ rao bán, sau cuối bị đổi với cái giá một cuộn lá dong.

Ngẫu nhiên fan đổi được thanh nữ lại là tình nhân cũ, song chàng không nhận thấy vì nàng biến hóa quá nhiều. Chỉ khi thanh nữ mang chiếc đàn môi chàng tặng kèm năm xưa ra thổi, nam nhi trai new nhận ra, tình thân lại đâm chồi nẩy nụ như “hoa sớm ngậm sương/Hoa khẳm cuối chiếc nẩy lá non tơ” (hoa khẳm là nhiều loại hoa quí trong truyền thuyết, hết sức đẹp và chỉ còn nở thời điểm nửa đêm). Nam giới trai đưa người yêu về nhà rồi tổ chức đám cưới, một đám cưới thật niềm hạnh phúc sau bao năm xa cách, gian khổ và tủi nhục.

Quảy gánh qua đồng ruộngNgười đẹp mắt anh yêu thương cất cách theo chồng.Vừa đi vừa ngoảnh lạiVừa đi vừa ngoái trôngChân cách xa lòng càng nhức nhớEm cho tới rừng ớt ngắt lá ớt ngồi đợi,Tới rừng lá ngón ngóng trông.Anh tới nơi, em bẻ lá xanh em ngồi;Được nhủ song câu, anh mới đành lòng con quay lạiĐược dặn song lời, anh yêu thương em mới chịu xoay điXin hãy mang lại anh kề vóc mảnh,Quấn xung quanh vai ủ đem hương người,Cho mai sau lửa xác đượm hơiMột lát bên em thay lời tiễn dặn!Con nhỏ dại hãy đưa anh ẵmBé xinh hãy đua anh bồngCho anh bế con dòng,đừng ngượng.Nựng nhỏ rồng, bé phượng đừng buồn."Đôi ta yêu nhau, chờ tới tháng Năm lau nở,Đợi mùa nươc đỏ cá vềĐợi chim tăng ló hót call hèKhông rước được nhau mùa hạ, ta vẫn lấy nhau mùa đông.Không rước được nhau thời trẻ em ta sẽ lấy nhau thời điểm góa bụa về già."Dậy đi em, dậy đi em ơi!Dậy rũ áo kẻo bọDậy phủi áo kẻo lấmĐầu bù anh chải cho,Tóc rối chuyển anh búi hộAnh chặt tre về đốt gióng đầuChặt tre dày anh hun gióng giữaLam óng thuốc này em uống khỏi đau.Tơ rối đôi ta cùng gỡTơ vò ta vuốt lại con quay guồngQuay lại guồng gỗ tốt cán thuônVề với người ta yêu mến thuở cũChết ba năm hình còn treo đoChết thành sông, vục nước uống non lòngChết thành đất, moc dây trầu xanh thắmChết thành 6 bình ta trôi nổi ao chung,Chết thành muôi, ta múc xuống cùng bátChết thành hồn, bình thường một mái , song songHỡi nơi bắt đầu dưa yêu mọc kế bên cồn cát,Nước ngập cội đáng lụi đùng lụiNước ngập rễ đáng bềnh, đừng bềnhĐôi ta yêu nhau, tình Lú- Ủa mặn nồngLời đang trao thương không lạc mấtNhư phân phối trâu ngoại trừ chọNhư thu lúa muôn bôngLòng ta yêu mến nhau trăm lớp ngàn trùngBền chắc như vàng, như đáYêu nhau, yêu thương trọn đời gỗ cứngYêu nhau, yêu thương trọn kiếp đến giàTa yêu thương nhau tan đời gió, không rung không chuyển,Người xiểm xuôi, ko ngoảnh không nghe.


Trong kho báu văn học dân gian của người thái lan Tây Bắc, truyện thơ “Xống chụ xon xao” (Tiễn dặn tín đồ yêu) gồm một địa chỉ xứng đáng. Với đa số thế hệ người dân thái lan Tây Bắc, “Xống chụ xon xao” là quyển sách quí duy nhất trong mọi quyển sách quí! Theo các nhà nghiên cứu: “Tiễn dặn tín đồ yêu” là 1 trong những kiệt tác nghệ thuật dân gian có giá trị nhân đạo sâu sắc”, là truyện thơ hay tốt nhất trong kho tàng truyện thơ của những dân tộc ít người, một tác phẩm to trong nền văn học tập Việt Nam.

Truyện thơ “Xống chụ xon xao” được lưu hành bằng những phiên bản chép tay ở mọi vùng Tây Bắc: Nghĩa Lộ, sơn La, Lai Châu... Bản do Mạc Phi sưu tầm và ấn hành năm 1960 tất cả độ dài 1846 câu.“Xống chụ xon xao” là 1 câu chuyện tình đề cập về đôi trai gái khi còn là nhì bào thai, chúng ta biết nhau từ trong bụng mẹ, hai người sinh ra gần như là một giờ, một ngày và ở cùng một bản, họ yêu nhau từ bỏ thuở ấu thơ: “Yêu nhau trường đoản cú thuở mới ra đời/Trao duyên nhờ cất hộ nghĩa từ bỏ hồi còn thơ”. To lên song trẻ “Đã mến nhau quyết rước nhau”. Con trai trai hăm hở chọn lễ vật cho nhà tình nhân để xin cưới, nguyện sẽ có tác dụng rể ngoan, “xin làm gà gô, tếch cổ trơn”. Nhưng bố mẹ nàng gạt phăng đi vị chê con trai trai nghèo khổ. Phụ huynh nàng xay gả phụ nữ cho một gã đàn ông nhà giàu nhưng mà xấu xí. Oái ăm cố kỉnh khi “Mẹ phụ thân ưng gả khi em còn nằm trên nương/Khi em còn đang xung quanh ruộng”.Nàng “nhắm mắt đưa chân“ nhận bạn mẹ cha ép gả về ngơi nghỉ “rể ngoài” trong tâm địa trạng cực kì đau khổ, cơ mà vẫn nuôi một hi vọng mong manh, con trai trai sẽ có cách chuyển đổi số phận. Quý ông trai ra đi làm việc ăn xa, với cùng một niềm hy vọng: “Bạc mười nén anh sẽ chuộc em về/Vải năm trăm anh sẽ túa em ra”.Ác nghiệt thay, thời gian trôi đi, “bảy mùa cá bọn trôi xuôi”, tín đồ kia hết làm cho “rể ngoài” rồi “rể trong”, cánh mày râu trai vẫn cuối trời thăm thẳm. Khi người vợ đành chuyển chân tuân theo ý mẹ phụ thân “cho nhỏ về bên chồng” thì quý ông trai trở về, “đành nhìn tình nhân bước về đơn vị chồng”. đàn ông trai ko quản gian nguy chạy theo người yêu, cuộc tiễn dặn của cặp đôi bạn trẻ tình khi khổ sở tột cùng, lúc đầy phấn khích. Khi cô bé bị ck hắt hủi, đánh đập, nam nhi trai vẫn ở lại nhằm an ủi, chăm sóc thuốc thang. Bọn họ vẫn son fe thề nguyền: “Không mang được nhau mùa hạ, ta đã lấy nhau mùa đông/Không mang được nhau thời trẻ, ta sẽ lấy nhau lúc góa bụa về già”.Cô gái bị nhà chồng ghẻ lạnh: “Khi chưa lấy nhau tín đồ vồ vập/Khi không đón về fan xun xoe”. Khi vẫn là dâu thì “dâu ơi xuống sàn ăn uống cám”, rồi còn bị ông chồng đánh đập, sau cùng bị nhà ông chồng đuổi về. đàn bà lại bị xuất bán cho nhà quan. Lần này cô gái rơi vào hoàn cảnh bi phẫn bội phần, cho nỗi “ngẩn ngơ vụng về dại” với bị rước ra chợ rao bán, cuối cùng bị đổi với mức giá một cuộn lá dong.Ngẫu nhiên fan đổi được bạn nữ lại là tình nhân cũ, tuy vậy chàng không nhận biết vì nàng đổi khác quá nhiều. Chỉ khi chị em mang chiếc bọn môi chàng tặng kèm năm xưa ra thổi, phái mạnh trai new nhận ra, tình cảm lại đâm chồi nẩy nụ như “hoa nhanh chóng ngậm sương/Hoa khẳm cuối mẫu nẩy lá non tơ” (hoa khẳm là các loại hoa quí vào truyền thuyết, khôn cùng đẹp còn chỉ nở dịp nửa đêm). Chàng trai đưa tình nhân về nhà rồi tổ chức đám cưới, một đám cưới thật niềm hạnh phúc sau bao năm xa cách, gian khổ và tủi nhục.Quảy gánh qua đồng ruộngNgười đẹp mắt anh yêu thương cất bước theo chồng.Vừa đi vừa ngoảnh lạiVừa đi vừa ngoái trôngChân bước xa lòng càng nhức nhớEm tới rừng ớt ngắt lá ớt ngồi đợi,Tới rừng lá ngón ngóng trông.Anh tới nơi, em bẻ lá xanh em ngồi;Được nhủ đôi câu, anh bắt đầu đành lòng xoay lạiĐược dặn song lời, anh yêu em new chịu quay điXin hãy cho anh kề vóc mảnh,Quấn quanh vai ủ đem hương người,Cho tương lai lửa xác đượm hơiMột lát bên em chũm lời tiễn dặn!Con nhỏ hãy gửi anh ẵmBé xinh hãy đua anh bồngCho anh bế con dòng,đừng ngượng.Nựng bé rồng, con phượng chớ buồn."Đôi ta yêu thương nhau, hóng tới tháng Năm vệ sinh nở,Đợi mùa nươc đỏ cá vềĐợi chim tăng ló hót hotline hèKhông đem được nhau mùa hạ, ta đang lấy nhau mùa đông.Không rước được nhau thời trẻ ta vẫn lấy nhau thời điểm góa bụa về già."Dậy đi em, dậy đi em ơi!Dậy rũ áo kẻo bọDậy phủi áo kẻo lấmĐầu bù anh chải cho,Tóc rối chuyển anh búi hộAnh chặt tre về đốt gióng đầuChặt tre dày anh hun gióng giữaLam óng dung dịch này em uống ngoài đau.Tơ rối đôi ta thuộc gỡTơ vò ta vuốt lại cù guồngQuay lại guồng gỗ xuất sắc cán thuônVề với những người ta yêu mến thuở cũChết tía năm hình còn treo đoChết thành sông, vục nước uống đuối lòngChết thành đất, moc dây trầu xanh thắmChết thành lộc bình ta trôi nổi ao chung,Chết thành muôi, ta múc xuống thuộc bátChết thành hồn, bình thường một mái , song songHỡi nơi bắt đầu dưa yêu mọc không tính cồn cát,Nước ngập nơi bắt đầu đáng lụi đùng lụiNước ngập rễ đáng bềnh, đừng bềnhĐôi ta yêu thương nhau, tình Lú- Ủa mặn nồngLời đã trao thương không lạc mấtNhư phân phối trâu ngoài chọNhư thu lúa muôn bôngLòng ta mến nhau trăm lớp ngàn trùngBền cứng cáp như vàng, như đáYêu nhau, yêu trọn đời gỗ cứngYêu nhau, yêu trọn kiếp mang đến giàTa yêu nhau chảy đời gió, không rung ko chuyển,Người xiểm xuôi, ko ngoảnh ko nghe.