Tình muộn cố trì tây
Cố Trì Tây cuối cùng cũng khá được nếm món ăn uống do lão Tùng từ tay làm.
Bạn đang xem: Tình muộn cố trì tây
Tùng San luôn luôn thấy kiêu hãnh với các món tủ của tía mình, cô trông muốn lâu như vậy bắt đầu chờ được ngày ba bà mẹ và gắng Trì Tây cùng hoà thuận ngồi ăn trên một bàn cơm, bây giờ đây vai trung phong trạng cô hết sức kích động.Tùng Chí Quân với Phương tè Tiệp đông đảo cư xử hết sức lễ độ, bọn họ chỉ cố vậy thôi, chứ quan yếu nào hoàn toàn bình tĩnh do đó được. Còn nắm Trì Tây, vẫn bình tĩnh trước sau như một.Tùng San không dứt gắp đồ ăn cho vắt Trì Tây, mỉm cười hì hì giới thiệu: "Mau nếm thử bánh nhân làm thịt này đi, cha em có tác dụng bánh nhân thịt trườn ngon nhất.”Cố Trì Tây cười cắn một miếng, tiếp đến gật đầu, "Ừ, trái thật cực kỳ ngon.” Ánh đôi mắt hắn quan sát Tùng San rất ấm áp, lại cười cợt nhẹ quan sát về phía Tùng Chí Quân.Tùng Chí Quân cười cợt nói: "San San khôn xiết thích ăn thức ăn do tôi làm, đây là khẩu vị mà lại tôi chăm nom cho con bé xíu từ nhỏ dại tới giờ, nạm tổng ăn hợp chứ.”Cố Trì Tây đạo: "Tùng công ty biên không cần phải khách sáo, ông làm thức ăn uống quả thật khôn xiết hợp hương vị của tôi.”Phương tè Tiệp cười nói: "Vậy thì ăn đủ chút, Cố... Tiên sinh, tôi thấy anh duy trì dáng khôn cùng tốt, bình thường cũng hạn chế ăn như vậy sao?"Tùng San thấy ba chị em không được trường đoản cú nhiên, liền mỉm cười nói: "Hai người không đề xuất cứ há miệng ra là call Cố tổng, lúc thì lại kêu là cố kỉnh tiên sinh, nghe kì lắm.” Nói chấm dứt cô nhìn gắng Trì Tây, "Anh cũng ko được gọi bố em là Tùng chủ biên nữa, lạ lẫm lắm.”Cố Trì Tây cười chú ý Tùng San, hỏi: "Vậy em cảm thấy chúng ta nên xưng hô núm nào cho phù hợp đây?"Tùng San nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Anh gọi cha em là lão Tùng, gọi mẹ em là chị Phương, đồng đội thân phù hợp nhà em đa số gọi như vậy.” xem xét một chút cô lại mỉm cười nói: "Tuy rằng anh và bà bầu em thuộc tuổi, tuy nhiên anh gọi bà bầu em là chị Phương cũng ko thiệt thòi chứ?"Cố Trì Tây nhảy cười, nhấp lên xuống đầu, "Không thiệt.” Nói kết thúc hắn nhìn về phía Tùng Chí Quân và Phương đái Tiệp, gọi: "Lão Tùng, chị Phương.”Tùng Chí Quân cùng Phương đái Tiệp nhìn nhau một cái, sau đó bật cười.Tùng San lại nói: "Ba mẹ, hai fan cứ hotline anh ấy là lão Cố, đồng đội của anh ấy rất nhiều gọi anh ấy như vậy.”Tùng Chí Quân cười cười, "Được, lão Cố, dùng bữa đi.”Phương tè Tiệp cười cợt nói: "Sửa biện pháp xưng hô như vậy, quả nhiên cảm thấy thuận lợi hơn nhiều, trước này vẫn gọi anh là cố tiên sinh, thật chính xác là cảm thấy ko được từ bỏ nhiên.”Cố Trì Tây cũng cười, "Vẫn là San San thông minh.”Ăn dứt bữa cơm, Tùng San hết sức ngoan ngoãn góp mẹ lau chùi và vệ sinh bát đũa, nhằm Tùng Chí Quân và nạm Trì Tây ngồi trong phòng tiếp khách uống trà. Mẩu truyện của họ số đông là hầu như chuyện đời sống hằng ngày, mấy bồn hoa trồng bên cửa sổ, mấy nhỏ cá bé dại trong bể cá, nói đến cả chuyện lão Tần mà nắm Trì Tây nuôi."Lão Tần là một người chúng ta của tôi, ông ấy rất tin cẩn vào Huyền học, tám năm trước vì ông ấy gặp phải tai nạn thương tâm đổ máu, suýt nữa mất mạng, trong tương lai ông ấy được tiên tổ chỉ dẫn, tìm một chú chó nhận làm cho em trai, không chỉ có thế phải giao nó cho 1 người các bạn tốt đáng tin cậy nuôi, như vậy sẽ hoàn toàn có thể hoá giải tai ương. Việc này còn có người tin có bạn không tin, là đồng đội tốt, ông ấy tin tôi, tất nhiên tôi cũng cần thiết phụ lòng tin của ông ấy, cho nên vì vậy chú chó này vẫn là thú nuôi của tôi từ kia tới giờ.”Tùng Chí Quân nghe xong liền thấy bi ai cười, ông vẫn sớm được nghe chuyện người có tiền mê tín, không tồn tại việc gì tạo sự ngay cả quan tiền công người tình tát cũng cung phụng không bỏ lỡ cái nào, nhưng đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện có tín đồ nhận chó làm em trai."Cho đề xuất con chó này cũng dính tiên khí?" Tùng Chí Quân cười hỏi.Cố Trì Tây cười đáp: "Chuyện này tôi cũng trù trừ nói sao, chỉ là, San San khôn cùng thích lão Tần, Lão Tần cũng rất thích San San.”Tùng Chí Quân nói: "Con nhỏ xíu này từ nhỏ dại đã luôn luôn nói cùng với tôi nó ao ước nuôi chó, nhưng mà nhà tôi vượt chật, không chỉ có vậy khi nó còn nhỏ, khung người không được khoẻ mạnh, tôi sợ trong nhà mà có động vật sẽ khiến cho con bé nhỏ bị mẫn cảm, vì thế không đồng ý. Cần thiết ngờ nhiều năm sau, nguyện vọng đó lại do anh thực hiện.”Cố Trì Tây cười nói: "Tóm lại có tác dụng được là tốt, có thể khiến mang đến San San vui mừng là đầy đủ lắm rồi.”Tùng Chí Quân nhìn tình ý lộ ra trong ánh nhìn Cố Trì Tây, nở nụ cười, "Lão Cố, quả tình anh đối xử cùng với San San nhà công ty chúng tôi rất tốt.”Cố Trì Tây cười cợt không nói gì.Tùng Chí Quân nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng anh tất cả từng nghĩ về tới tuyệt không, anh sẽ trải qua không ít chuyện như vậy, tương lai chắc hẳn rằng mang tới những phiền toái cho con bé?"Ánh mắt của gắng Trì Tây hơi dao động, "Vì sao anh lại nói thế?"Tùng Chí Quân đo đắn một hồi mới đơn giản và dễ dàng nói thẳng: "Tôi nghe nói, bà xã trước của ông là con gái của Uông chính Mẫn?"Cố Trì Tây xong một lát, gật đầu, "Đúng vậy.”Tùng Chí Quân thấy hắn thẳng thắn bình tĩnh như thế, cho nên vì thế cũng không hề vòng vo, "Mấy ngày hôm trước vợ cũ của anh ý nằm viện ở nơi bà bầu San San công tác, bà ấy đã chat chit vài câu với người mẹ San San. Trong khi bà ấy bao gồm thù hận rất lớn với anh, bà ấy nói anh khiến cho bà ấy bên tan cửa ngõ nát, còn bố ruột của nạm Lâm Lâm cũng trở nên anh hại mà cần vào tù.”Tròng mắt của cố Trì Tây trở đề nghị thâm sâu, vẻ phương diện vẫn như cũ ko gợn sóng, không hại hãi.Tùng Chí Quân cười nhẹ, "Đều là chuyện nhị mươi năm trước, chúng tôi là bạn ngoài cũng không thích hỏi thừa nhiều. Chỉ là, chuyện liên quan tới niềm hạnh phúc của San San, tôi muốn xác định rõ cùng với anh một chút, vượt khứ của anh, sau này sẽ không tác động đến San San chứ?"Cố Trì Tây bình thản nói, "Chuyện này anh yên tâm đi, tuyệt không có khả năng.”Tùng Chí Quân cười, "Con bạn tôi, không tồn tại tín ngưỡng gì, chỉ tin yêu rằng đầy đủ chuyện đều phải sở hữu khả năng. Chuyện đời không tồn tại gì là xuất xắc đối, lão Cố, San San công ty tôi vẫn giao mang đến anh, từ bây giờ nói phần nhiều lời này không phải là đang chất vấn gì anh. Cho dù sao anh cũng đã an toàn sống hai mươi năm qua, về sau San San đi theo ông chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ ao ước anh để tâm một chút, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng tất yêu để San San chịu bất cứ tổn yêu quý nào.Xem thêm: Diễn Biến Vụ Thảm Sát Thiên An Môn 1989, Thiên An Môn
Về phần anh cùng chuyện Uông chính Mẫn có tương quan gì đến nhau tốt không, những người dân dân thường như công ty chúng tôi hoàn toàn ko quan tâm.”Cố Trì Tây cười cười, "Lão Tùng, anh thật đúng là kẻ học thức giả hồ đồ.”Tùng Chí Quân cười, "Ây dà, anh đừng khen tôi như vậy, tôi chỉ nên dân thường, không thể đối chiếu với đại nhân thứ như anh được. Nói thật, hiện thời tôi đang nghĩ nháng rồi, tôi cảm xúc San San theo ông cũng ko tệ, tối thiểu nó sẽ không phải để ý đến những việc vặt trong ngơi nghỉ hằng ngày, anh khôn cùng cẩn thận, đa số chuyện đều sở hữu anh chăm sóc cho San San, tôi và bà mẹ của San San cũng im tâm.”Tùng San mới vừa thoát ra khỏi phòng bếp thì nghe thấy câu nói cuối cùng của lão Tùng, cô cười hì hì lại gần, bao bọc lấy eo lão Tùng dụi dụi, "Ba, nhỏ đã béo như vậy rồi, bà còn điều gì khác mà không lặng lòng nữa chứ.”Tùng Chí Quân ôm nhỏ gái, vuốt mẫu mũi nhỏ tuổi của cô, "Dù bé lớn như thế nào, thì nhỏ vẫn là con gái bé nhỏ dại của bọn chúng ta, lâu dài là như vậy.”Bánh thịt trườn làm nhiều quá nạp năng lượng không hết, Tùng Chí Quân mang cặp lồng ra cho vào cho phụ nữ mang về. Tùng San gồm chút không nỡ xa tía mẹ, liền có tác dụng nũng nói: "Hay là lúc này em sinh sống lại đây luôn nhé.”Cố Trì Tây dịu dàng êm ả cười, "Được.”Phương tè Tiệp đẩy đàn bà tới sát bên Cố Trì Tây, "Ngày mai nên đi rồi, còn không mau về nhà thu xếp đồ đạc đi. Từ bây giờ mới biết nhớ thương ba người mẹ sao?"Tùng San chẹp miệng, "Con vẫn luôn luôn nhớ yêu thương hai tín đồ mà.”Câu nói này khiến lão Tùng suýt nữa rơi nước mắt. Ông nôn nả đẩy phụ nữ ra bên cạnh cửa, "Mau về đi, còn chần chờ gì nữa, trời buổi tối rồi, đi đường cẩn trọng một chút.”Tùng San vẫn muốn khóc, cô cố kỉnh kìm nén giả có tác dụng mặt quỷ, "Con đi đây, chớ nhớ bé nhiều nha!" Nói chấm dứt cô kéo núm Trì Tây trở xuống tầng.Tùng Chí Quân cùng Phương đái Tiệp gấp rút ra ban công, nhìn con gái và nắm Trì Tây lên xe, Phương tiểu Tiệp ứa nước mắt, "Lão Tùng à, ông nói xem bọn họ nuôi phụ nữ làm gì, vất vả lắm new nuôi nó lớn, bây giờ lại ở trong về fan ta.”Tùng Chí Quân ôm vợ, cười thở dài: "Có con cái nhà ai to rồi mà chưa hẳn rời bên chứ, làm gì có chuyện phân ra nhỏ trai, nhỏ gái.”Từ cơ hội lên xe Tùng San bắt đầu khóc, khóc một mạch mang lại Giang Phong Uyển. Cố Trì Tây dừng xe, chú ý cô bé con đầm đìa nước mắt, nhức lòng xoa đầu cô, "Nếu em đã nhớ mến như vậy, sao tối nay ko ở lại chứ?"Tùng San nức nở, "Không được, nếu tối nay em nghỉ ngơi lại thì ngày mai sẽ càng ko đi được...”Cố Trì Tây xuống xe, giúp cô xuất hiện xe, tháo dỡ dây an toàn, vịn cổ cô nhỏ xíu con hôn một cái, "Anh còn tưởng là em không thích rời xa anh.”Tùng San trừng hắn, đôi mắt ướt át đề xuất nhìn vào trẻo hơn nhiều, "Anh thiệt hư!"Cố Trì Tây ôm siết lấy cô, xoa đầu, "Đến Hồng Kông rồi, hôm như thế nào em nhớ tía mẹ, anh sẽ bố trí cho lũ họ tới Hồng Kông thăm em, cho dù sao chỉ cần đi siêng cơ vài giờ là tới, không khác gì với việc đi lại trong thành phố.”Tùng San rúc vào lòng hắn, vệ sinh nước mắt, "Vậy anh thiết lập cho em một loại chuyên cơ riêng biệt đi, em nhớ ba bà mẹ thì lập tức cho những người tới rước họ, hoặc là em lập tức quay về nhà.”Cố Trì Tây cười cợt nói: "Được. "Buổi tối Lão Tần ăn uống quá nhiều, Tùng San về nhà còn đút cho nó một chiếc bánh nhân giết bò, hiệu quả nó nạp năng lượng tới nấc no căng bụng, cho tới khuya rồi nhưng vẫn không ngủ được, hân hoan chạy vòng quanh chống khách.Cố Trì Tây tắm rửa rửa ngừng đi ra bên ngoài thì thấy Tùng San ngồi trên sô pha cười, nhìn Lão Tần mỉm cười ngây ngô. Hắn cười cợt bất đắc dĩ, cách tới bao bọc lấy cô, "Nhanh như vậy đã không còn buồn rồi sao? Sao lại ngồi đây cười cợt ngây ngô thế?"Tùng San vùi vào lòng hắn, "Đương nhiên buồn, chỉ cần từ nhỏ dại ba em đang nói cùng với em, càng là lúc cực khổ khổ sở, thì sẽ càng phải kiếm tìm chuyện khiến cho mình phải cười. Em chưa hẳn diễn viên phim Quỳnh Dao, vì chưng một chuyện sinh ly tử biệt nhưng mà khóc ròng rã 10 năm, chuyện gì rồi cũng phải chú ý về phía trước bắt đầu phải.”Cố Trì Tây cười cợt gật đầu, "Ba em thiệt sự siêu tuyệt vời.”Tùng San cười cợt nói: "Đúng vậy, ba em khôn cùng lợi hại!" Nghĩ một chút cô lại nói: "Lúc nãy khi em và bà bầu đang rửa bát trong bếp, bố em có nói chuyện gì quan trọng với anh không?"Cố Trì Tây nói: "Có.”Tùng San thấy góc nhìn phức tạp của hắn, tức thì hỏi: "Nói gì vậy?"Cố Trì Tây trả lời: "Mẹ em nghe được mấy chuyện quá khứ từ địa điểm Uông tè Kinh, vì vậy hơi hoảng hốt, bởi vì vậy hôm nay ba em muốn anh chắc chắn là rằng đầy đủ chuyện này vẫn không ảnh hưởng gì đến em.”Tùng San như có để ý đến gì đó, cô gối đầu lên khuỷu tay hắn, ngẩng khía cạnh lên nhìn hắn, "Chuyện vượt khứ là chỉ chuyện tía ruột của cố gắng Lâm Lâm sao?"Cố Trì Tây mỉm cười cười, "Không chỉ chuyện đó, còn tồn tại biến thế của mái ấm gia đình Uông tiểu Kinh. Anh là con rể của Uông bao gồm Mẫn.”Tùng San nháy đôi mắt mấy cái, "Uông thiết yếu Mẫn là ai?"Cố Trì Tây vuốt ve khía cạnh cô bé con, cười nói: "Em còn quá nhỏ, lúc Uông bao gồm Mẫn khuất em còn không sinh ra đâu.”Tùng San nhăn mày, "Nghe thấy thiệt phức tạp, mấy chuyện dài mẫu em không muốn nghe.”Cố Trì Tây nhảy cười, "Thật sao?"Tùng San mỉm cười hì hì nói: "Dù sao cũng không liên quan tới em, nhưng oán thù hận gì của trước đây em biết cũng vô dụng. Mặc dù sao em chắc chắn là rằng anh đã đảm bảo an toàn với ba em, số đông chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến gì mang lại em bao gồm đúng không?"Cố Trì Tây mỉm cười nói: "Ừ.”Tùng San cười: "Vậy em không đề nghị nghe nữa, dù sao em tin anh, có anh bên em là đủ rồi.”Lòng vắt Trì Tây dao động, hắn cúi đầu hôn lên môi cô, "San San, cảm ơn em.”Ai nói cô nhỏ nhắn con của hắn thiếu hiểu biết chuyện, rõ ràng rất tức giận trong lòng, dẫu vậy lại rất biết phương pháp quan tâm.Lão Tần chạy vài vòng trong phòng tiếp khách mới chịu đựng chạy lên sô pha, vốn dĩ nó ước ao bò tới sát bên San San làm nũng, kết quả lại phát hiện hai người chủ sở hữu của nó đang bao phủ lấy nhau, nó bất lực sủa "Gâu gâu", trái nhiên không có người đáp lại, chính vì như thế nó rất vạn bất đắc dĩ bò xuống chân ghế sô pha nằm ngủ. Trái thực chẳng thể hiểu chuyện hơn.