Những bài thơ tình xuân diệu hay, thơ xuân diệu về tình yêu bất hủ
Với đa số người nói bình thường và với những người yêu thơ thích hợp thì chắc rằng không ai là lưỡng lự đến cái thương hiệu Xuân Diệu. Được ca tụng là “ông hoàng thơ tình“, Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới. Ông mang ngọn gió rạo rực, thiết tha, nồng cháy, mơ ước yêu yêu mến đến đến thi ca. Trong tập thơ thơ, thơ ông là “vườn mơn trớn”; là “cuộc sinh sống đầy mơn mởn”; là “mây gửi và gió lượn”, ca ngợi tình yêu bằng muôn sắc đẹp điệu, âm thanh, hương vị. Còn trong gửi hương cho gió, thơ ông lại trộn lẫn với chút ngậm ngùi và cay đắng!
Nhắc tới Xuân Diệu là nói đến “xuân” cùng “yêu”. Như sẽ tự chọn cho doanh nghiệp một tôn chỉ nên sống nhằm yêu và phụng sự cho tình yêu ngay từ bỏ buổi đầu bước đi vào thôn thơ, ông đang phụng sự bởi cả trái tim yêu nồng cháy, bằng cuộc sống thường ngày say mê với bằng việc hăm hở viết đề nghị những áng thơ tình đầy cảm xúc. Cùng hôm nay, họ sẽ cùng nhau hưởng thụ những áng thơ tình bất hủ ấy, nhận thấy những website/blog khác đã có nội dung bài viết tuyển tập gần như áng thơ tình hay nhất của Xuân Diệu tuy vậy quá sơ sài và thiếu chủ yếu xác, hôm nay, tôi đang tổng hợp bài viết này bao gồm những áng thơ tình thương hay tốt nhất của Xuân Diệu cho chúng ta tiện xem. Và ngay sau đây, mời các bạn cùng coi qua phần nhiều dòng thơ tuyệt của Xuân Diệu về tình yêu, tuyển tập những bài bác thơ hay nhất ở trong nhà thơ Xuân Diệu!

1, Vội Vàng
Tôi mong muốn tắt nắng và nóng điCho màu đừng nhạt mất;Tôi mong mỏi buộc gió lạiCho hương thơm đừng bay đi.
Bạn đang xem: Những bài thơ tình xuân diệu hay, thơ xuân diệu về tình yêu bất hủ
Của bướm ong này phía trên tuần trăng mật;Này đây hoa của đồng nội xanh rì;Này trên đây lá của cành tơ phơ phất;Của yến oanh này phía trên khúc tình si.Và này đây tia nắng chớp sản phẩm mi;Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;Tháng giêng ngon như 1 cặp môi gần;Tôi sung sướng. Nhưng nhanh chóng một nửa:Tôi không ngóng nắng hạ bắt đầu hoài xuân.Xuân sẽ tới, tức là xuân sẽ qua,Xuân còn non, nghĩa là xuân đã già,Mà xuân hết, tức thị tôi cũng mất.Lòng tôi rộng, dẫu vậy lượng trời cứ chật,Không mang đến dài thời trẻ con của nhân gian,Nói làm đưa ra rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu cho nữa không hẳn rằng gặp lại.Còn trời đất, nhưng không còn tôi mãi,Nên rưng rưng tôi nhớ tiếc cả đất trời;Mùi tháng, năm hầu như rớm vị chia phôi,Khắp sông, núi vẫn than thì thầm tiễn biệt…Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,Phải chăng hờn bởi nỗi buộc phải bay đi?Chim rộn rã bỗng đứt giờ đồng hồ reo thi,Phải chăng sợ hãi độ phai tàn sắp sửa?Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi! Mùa không ngả chiều hôm,Ta mong ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;Ta mong muốn riết mây chuyển và gió lượn,Ta mong muốn say cánh bướm cùng với tình yêu,Ta mong mỏi thâu trong một chiếc hôn nhiềuVà non nước, và cây, và cỏ rạng,Cho chếnh choáng mùi thơm, đến đã đầy ánh sángCho no nê thanh sắc của thời tươi;– Hỡi xuân hồng, ta ao ước cắn vào ngươi!
2, Đây mùa thu Tới
Tặng độc nhất Linh
Rặng liễu vắng tanh đứng chịu đựng tang,Tóc bi thiết buông xuống lệ ngàn hàng;Đây mùa thu tới – mùa thu tớiVới áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cànhTrong vườn nhan sắc đỏ rũa color xanh;Những luồng run rẩy rung rinh lá…Đôi nhánh khô tí hon xương mỏng tanh manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng từ bỏ ngẩn ngơ…Non xa cử sự nhạt sương mờ…Đã nghe rét mướt mướt luồn trong gió…Đã vắng fan sang đều chuyến đò…
Mây vẩn từng không, chim cất cánh đi,Khí trời u uất hận phân tách ly.Ít nhiều đàn bà buồn ko nóiTựa cửa chú ý xa, suy nghĩ ngợi gì.
3, Dại Khờ
Người ta khổ vị thương chưa phải cách,Yêu không đúng duyên, với mến chẳng nhằm người.Có kho quà nhưng khuyến mãi chẳng tuỳ nơi,Người ta khổ vị xin không phải chỗ.
Đường êm quá, ai đi nhưng nhớ ngó!Đến lúc hay, gai nhọn đang vào xương.Vì thả lòng không kìm chế dây cương,Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những đôi mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;Những tim không cơ mà tưởng tượng tràn đầy;Muôn nghìn đời search cớ dõi sương mây,Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vị cố chen ngõ chật,Cửa đóng bưng đề xuất càng quyết xông vào.Rồi bị thương, fan ta giữ gươm dao,Không mong muốn chữa, không muốn lành thú độc.
4, Vì Sao
Tặng Đoàn Phú Tứ
Bữa trước giêng hai dưới nắng đào,Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”Khi tôi đến kiếm trên môi đẹpMột thoáng cười yêu thoả khát khao.
– bởi sao cạnh bên mặt khởi đầu tiên,Tôi vẫn đày thân giữa xứ phiền,Không thể vô tình qua trước cửa,Biết rằng gặp mặt gỡ vẫn vô duyên? –
Ai rước phân hóa học một hương thơm hươngHay phiên bản cầm ca! Tôi chỉ thương,Chỉ yên chuồi theo cái xảm xúcNhư thuyền ngư che lạc vào sương
Làm sao giảng nghĩa được tình yêu!Có nghĩa gì đâu, 1 trong các buổi chiềuNó chiếm phần hồn ta bởi nắng nhạt,Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…
Cô hãy là địa điểm mấy khóm dừaDầm chân vào nước, đứng say sưa,Để tôi là người qua sa mạcTạm lánh hè gay; – cầm cũng vừa.
Rồi một mai sau tôi đang đi.Vì sao, ai nỡ vứt làm chi!Tôi khờ khạo lắm, ngớ ngẩn ngơ quáChỉ biết yêu thương thôi, chẳng phát âm gì.
5, Yêu
Yêu, là chết ở trong lòng một ít,Vì mấy khi yêu mà chắn chắn được yêu?Cho vô cùng nhiều, tuy nhiên nhận chẳng bao nhiêu:Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
Xem thêm: Immanuel Kant Và Triết Học Tôn Giáo Của I Ết Học Kant, Immanuel Kant
Phút ngay sát gũi cũng tương tự giờ chia biệt.Tưởng trăng tàn, hoa tạ cùng với hồn tiêu,Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!– Yêu, là bị tiêu diệt ở trong thâm tâm một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,Những fan si theo dõi dấu chân yêu;Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.Và mối tình là tua dây vấn vítYêu, là bị tiêu diệt ở trong tim một ít.
6, Nguyệt Cầm
Trăng nhập vào đó cung nguyệt lạnh,Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.Đàn buồn, bầy lặng, ôi bầy chậm!Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.
Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;Lung linh láng sáng bỗng rung mìnhVì nghe nương tử vào câu hátĐã bị tiêu diệt đêm rằm theo nước xanh.
Thu giá buốt càng thêm nguyệt tỏ ngời,Đàn gớm như nước, lạnh, trời ơi…Long lanh giờ sỏi vang vang hận:Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc lưu giữ người…
Bốn bề ánh nhạc: hải dương pha lê.Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bềSương bạc tình làm thinh, khuya nín thởNghe sầu music đến sao Khuê.
7, Đa Tình
Nghìn buổi sáng, rạng đông xe chỉ thắmĐem lòng tôi ràng rịt cùng với xuân tươi.Thuở xưa cơ là bé của mặt trời,Tôi gồm lửa ngơi nghỉ trong bản thân nắng đọng.
Đời mong chữa cho tôi lành bệnh sống,Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan;Tuyết sương mòn, băng giá đề xuất trôi tan,Tôi là lửa chẳng lúc nào biết nguội.
Tôi vẫn yêu trường đoản cú khi chưa có tuổiLúc chưa sinh, vơ vẩn giữa vòng đời;Tôi sẽ yêu khi đã mất tuổi rồi,Không xương vóc, chỉ huyền hồ nước bóng dáng.
Vào trời tối tôi sẽ làm cho đuốc sángRọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;Đến ru thơ bao kẻ hãy bi lụy đau;Tìm ấp mộng hồ hết hồn sầu tan mục.
Hồn đông thế, tôi hại gì cô độc!Ma với nhau thì ấp ôm cùng nhau.Chuyện yêu thương bấy giờ đã không còn đâu,Niềm vai trung phong sự vẫn tồn tại như thuở sống.
Trong trong tim lan đi bao ấm nóng,Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơĐem ghi nhớ nhung yên ủi dưới trăng mờ,Và trong gió phân phất đi bao gồm bạn…
Kẻ nhiều tình không phải đủ làm thịt da;Khi bị tiêu diệt rồi thì tôi sẽ yêu ma.
8, Giục Giã
Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,Em, em ơi, tình non sẽ già rồi;Con chim hồng, trái tim nhỏ dại của tôi,Mau với chứ! thời gian không đứng đợi.Tình thổi gió, màu sắc yêu lên phấp phới;Nhưng song ngày, tình bắt đầu đã thành xưa.Nắng mọc không tin, hoa rụng ko ngờ,Tình yêu thương đến, tình yêu đi, ai biết!Trong chạm chán gỡ đã bao gồm mầm ly biệt;Những vườn cửa xưa, ni đoạn tuyệt vệt hài;Gấp đi em, anh hết sức sợ ngày mai;Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.