Than đen hoàng hậu

     

Là “Ta”, không phải là “Trẫm” nha! Có ý gì đây?

Giang Sơ Vi cảm thấy run rẩy, lông tơ dựng đứng. Không cần nghĩ, chỉ cần đơn giản là nhìn đến nụ cười của phái mạnh nhân này cũng biết hắn không có ý tốt, ánh mắt tên tê tựa như vừa tìm được một món đồ chơi vậy.

Bạn đang xem: Than đen hoàng hậu


Bị coi như một món đồ chơi, Giang Sơ Vi đương nhiên khó chịu, nhưng nàng hiện đang là cá nằm trên thớt, nàng hiểu ở nơi này nàng thế đơn lực mỏng, hơn nữa đối phương còn là hoàng đế, gần vua như gần cọp, những lời này nàng có nghe qua. Hơn nữa, trong tình hình này còn chưa hiểu được nam nhân cơ muốn làm gì, nàng đương nhiên chỉ có thể cẩn thận quan lại sát.

Tựa như hiện tại, Giang Sơ Vi trộm ngắm phái mạnh nhân ngồi bên cạnh, hắn mặc hoa phục màu tím, ống tay áo cùng vạt áo thêu rồng vàng, bên hông đeo ngọc bội phỉ thuý, đầu đội kim quan lại màu tím, nhìn thật sự nhã nhặn nho nhã, nhưng ánh mắt và khí phách cũng rất khiếp người, khiến người khác không dám khinh thường thường – nói trắng ra thì chính là một bé sói đội lốt cừu.

“Mặt người dạ thú.” Giang Sơ Vi thực coi thường thường thấp giọng xịt ra bốn chữ.

Xem thêm: List Các Tour Du Lịch Phú Quốc Từ Tp Hcm, Du Lịch Phú Quốc Khởi Hành Từ Tp Hồ Chí Minh

Hạ Hầu Dận tay cầm đũa ngà voi dừng lại, mang đến dù thanh âm nàng nói rất nhỏ, nhưng hắn tập võ vẫn có thể nghe rất rõ ràng. Xem ra nàng thật sự ghét hắn!

Nín cười, hắn tảo sang từ từ nói: “Hoàng hậu, nàng nói gì?”

Giang Sơ Vi cứng đờ, ngẩng đầu lườm hắn. Quái lạ, thanh âm nhỏ như vậy mà hắn cũng nghe thấy?

“Hửm? Dung nhi có nói gì sao?” Thái hậu cũng nhìn về phía Giang Sơ Vi, nghi hoặc hỏi con.

Hôm nay là sinh nhật thái hậu, nhưng thái hậu không thích phô trương, chỉ thiết yến tại Từ Ninh cung, để hoàng đế cùng hoàng hậu và phi tần chúc mừng bà. Bố người bọn họ ngồi ở ghế trên, Giang Sơ Vi bị thái hậu lôi kéo ngồi giữa, Hạ Hầu Dận thì ngồi phía bên phải, còn lại các phi tần ngồi ở phía dưới.

Giang Sơ Vi tươi cười, bàn tay dưới bàn nắm lại, cúi đầu ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Dung nhi nói bánh bao thủy tinh này ăn ngon thật.”

“Hóa ra là như vậy.” Hạ Hầu Dận cười cười, tự tay gắp một cái bánh bao thủy tinh vào bát nàng, “Vậy Dung nhi ăn nhiều một chút, nàng coi nàng gầy như vậy, trẫm nhìn thật đau lòng.”

Hắn yêu thương cầm lấy tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát trên mu bàn tay nàng.

Sờ cái gì mà sờ? Đồ háo sắc chết tiệt!

Giang Sơ Vi thật muốn giẫy ra, nhưng nàng không thể, nên cố gắng nhịn xuống sự kích động, giả thành bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn, “Vâng, tạ ơn Hoàng Thượng đã quan tâm.” Sau đó muốn thoát khỏi tay hắn để cầm chiếc đũa, ai ngờ tên háo sắc này lại sống chết không buông.

Nàng âm thầm nghiến răng, e lệ nâng mắt nhìn hắn, “Hoàng Thượng, tay người......” Đồ háo sắc! Cầm đủ chưa? Mau buông ra!

Hạ Hầu Dận lại làm như không phát hiện sát ý vào mắt nàng, ngược lại còn cười gắp lấy bánh bao thủy tinh đưa tới trước miệng nàng, tự tay đút nàng, “Nào, a...”